MẸ HẰNG CỨU GIÚP
THIÊN PHÚC
Vào năm 1789 Đại Cách Mạng Pháp, người cha trong một
gia đình đã được Đức Mẹ cứu giúp cách nhãn tiền, ông kể lại sự kiện đó như sau:
Bao nhiêu tiền của, tôi đã “dâng cúng” hết cho Cách
Mạng. Rốt cuộc, tôi vẫn bị xộ khám, bị toà án nhân dân phong cho là “ác ôn”, phải
đền “nợ máu”.
Hằng ngày, chính
mắt tôi đã nhìn thấy hàng trăm tù nhân bị đưa ra chém.
Một buổi sáng,
viên quản đốc đề lao tới đọc danh sách các tù nhân bị đem ra pháp trường.
Năm mươi người
phải đền “nợ máu”, trong
đó có tôi. Kẻ thì khóc lóc, người thì la ó nguyền rủa, kẻ khác tạ ơn Chúa vì sắp được giải thoát.
Riêng tôi vẫn còn trùng
trình thưa với quản đốc:
- Xin ông vui lòng ân huệ cho tôi một lát, tôi làm mất
mẫu ảnh tìm mãi chưa thấy.
- Ảnh gì?
- Thưa, ảnh Đức Mẹ mà tôi vẫn giữ trong mình.
Trong phút cuối đời, tôi muốn có ảnh Mẹ bên cạnh.
- A lê hấp! Đi ra ngay,
không lôi
thôi gì hết.
Tôi quỳ gối van xin, trong lòng cầu khấn Đức Mẹ cứu
giúp. Lạ lùng thay, ông quản đốc nói:
- Được, cho mày sống thêm một ngày để tìm ảnh. Ngày mai, cả mày với ảnh cùng lên đoạn đầu đài.
Ông vừa đi được vài phút tôi đã tìm thấy ảnh, tôi cầm
lấy ảnh Đức Mẹ hôn thắm thiết.
Hôm sau, viên phó quản đốc đến đọc danh sách tù nhân đi xử, nhưng lại không có tôi. Người ta quên hay tưởng tôi đã bị xử tử ngày hôm trước? Tôi vẫn sống phập phồng, lo sợ. Được vài ngày, lúc chập tối, trong trại lửa bốc cháy rần rần. Tôi nghe có tiếng hô: “Cháy nhà, mỗi người hãy tự lo cứu mình”.
Cơ hội ngàn năm một thuở, chúng tôi vọt ra khỏi nhà
giam, tìm đường tẩu thoát. Sau vài ngày, tôi đã tới vùng sông Rhein giáp giới nước
Đức. Tôi bắt đầu tìm kiếm vợ con. Không có họ, đời tôi còn ý nghĩa gì nữa.
Tôi tìm kiếm xuôi ngược, dò la tin tức suốt hai năm
trời mà bặt vô âm tín. Thất vọng, tôi lang thang đây đó. Một hôm đi ngang qua
nhà thờ đang có thánh lễ, tôi vào tham dự, cầu nguyện với Chúa và Đức Mẹ.
Lễ xong, mọi người ra về, tôi đi ngang hông nhà thờ, chợt thấy một người đàn bà và hai đứa con đang quì cầu nguyện trước tượng Đức Mẹ. Lòng tôi chợt rộn rã, xôn xao, nghĩ có thể đó là vợ con mình. Tim tôi đập mạnh, xúc động lắm nhưng tôi cố trấn tĩnh, chờ đợi cho mẹ con bà kia trở ra để nhận dạng.
Chừng mười phút sau, mẹ con bà ấy bái Chúa và Đức Mẹ
bước ra. Trời đất ơi! Đúng là vợ tôi. Cả người tôi run rẩy, muốn chạy lại ôm chầm
lấy họ, nhưng tôi không còn đủ sức đứng vững trên đôi chân mình. Miệng líu lại,
tôi ngã xuống đất. Chờ cho giây phút hồi hộp, giao động qua đi, tôi mới đứng dậy
theo họ xa xa.
Cách nhà thờ chừng hai trăm mét, họ vào nhà. Tôi đến
trước cửa và bấm chuông. Vợ tôi ra mở cửa, tôi ôm chầm lấy vợ, chan hoà nước mắt.
Đứa con gái của tôi cũng chạy ra chỉ kêu hai tiếng “Ba ơi”, rồi ngã vào lòng tôi,
ôm hôn tôi trong niềm hạnh phúc vô bờ. Cả gia đình chúng tôi quấn lấy nhau trước
bàn thờ Đức Mẹ.
Người tín hữu không thể sống Đức tin nếu không nhờ Mẹ.
Cuộc lữ hành trần gian tiến về quê trời sẽ không dẫn về tới đích nếu Mẹ không
trợ giúp. Đó là chân lý gắn liền với Mầu Nhiệm Nhập Thể.
Chúa Giêsu đã không thể “làm người” một cách
trọn vẹn đầy đủ, nghĩa là sống thân phận con người và hoàn thành công cuộc cứu
rỗi nếu không có một người mẹ. Một người mẹ đã cưu mang Ngài, cho Ngài bú mớm,
giáo dục và dõi theo Ngài từng phút giây trong cuộc sống.
Người Mẹ ấy, Chúa Giêsu đã trối lại cho Giáo hội qua
môn đệ Gioan. Đích thân Chúa Giêsu đã trao gởi Gioan vào trường “nội trú” của Mẹ
Maria, để Gioan được sống trong sự giáo dục và yêu thương của Mẹ. Vì thế, không
thể mang danh hiệu Kitô mà không chấp nhận sự có mặt của Mẹ trong cuộc sống Đức
tin. Mẹ đang có mặt bên cạnh chúng ta trong từng bước chân đi tới, và trong những
giờ phút đau thương nhất của cuộc hành trình Đức tin.
*
Lạy Mẹ Maria, con hướng trông lên Mẹ với
những lời kinh có khi đọc vội vàng máy móc, những tâm tình vụng về, nông cạn.
Xin Mẹ hãy đón nhận như tấm lòng tôn kính hiếu thảo của con.
Xin cho con luôn xác tín rằng, dù có tội
lỗi xấu xa, con vẫn là con của Mẹ, Mẹ vẫn luôn yêu thương và chăm sóc con trong
vòng tay từ ái. Amen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét