“Chúng tôi đã được thấy
Chúa” (Ga 10, 25)
THIÊN PHÚC
Hoa Bạch Chỉ là loại hoa nổi tiếng
quý giá. Có một người dân thành thị về chốn thôn dã tìm hái hoa này. Anh ta nghĩ
hoa quý, ắt phải nở trên đỉnh núi, anh ta lục lạo suốt buổi mà chẳng thấy bông
hoa nào, đành thất vọng xuống núi, ra về tay không.
Hôm sau, anh ta lại tìm theo lối
cũ lên núi lục lạo thêm một phen nữa, vẫn không kiếm ra. Ngày thứ ba, anh vẫn
chưa nản chí, tiếp tục leo lên đỉnh núi tìm hoa Bạch Chỉ. Anh tự nhủ:
- Giống hoa quý này chỉ có
trên đỉnh núi cao, ta không tin là sẽ không kiếm ra nó trên đỉnh núi cao!
Nhưng cuối cùng, anh ta vẫn không
kiếm ra loại hoa quý này. Trong lúc chán nản thất thểu xuống núi, anh ta chợt
thấy trong đám cỏ mọc dưới chân núi có hoa Bạch Chỉ. Đáng tiếc là nó đã bị
chính anh giẫm nát mất rồi.
*
Những người quá tin vào ý nghĩ chủ
quan của mình thường cố chấp, không lắng nghe ai, để rồi công sức của mình đều đem
ra đổ sông đổ biển. Tin Mừng hôm nay thuật lại sự kiện Đức Giêsu Phục Sinh, hiện
ra với các tông đồ, vắng mặt Tôma.
Vì thế, khi nghe các môn đệ khác
nói: “Chúng tôi đã được thấy Chúa” (Ga 10, 25), ông đã không tin. Tôma đúng là
một con người của thực nghiệm, việc gì cũng đòi phải kiểm chứng, đòi phải “thấy
và chạm đến” mới tin. Nhưng thực ra đâu phải những gì “thấy mới tin”. Có ai thấy
lúc cha mẹ sinh ra mình đâu, thế nhưng vẫn tin đó là cha mẹ của mình. Có ai thấy
luồng điện chạy qua sợi dây điện đâu, thế mà mọi người vẫn tin có điện ở trên đó.
Người ta thường “tin” vào các sự kiện mà người khác “thấy”. Chúng ta tin Đức Chúa
Cha đang cai quản Hội Thánh tại kinh thành Rôma, cho dù chúng ta chưa bao giờ
thấy ngài. Chúng ta tin Đức Kitô chết và sống lại, cho dù chúng ta chẳng hề thấy
Người. Niềm tin của chúng ta chỉ dựa vào lời chứng của các Tông đồ: “Chúng tôi đã
được thấy Chúa”.
Như thế, niềm tin đâu chỉ dựa vào
giác quan mà còn dựa vào đức tin của những kẻ đã “thấy và đã tin”, những kẻ đã
dám lấy cái chết để chứng minh cho niềm tin của mình.
Nếu Đức Kitô đã thỏa mãn lòng
mong ước của Tôma là cho ông được “thấy và chạm đến” vết thương của người là để
củng cố niềm tin của ông. Đôi khi trong cuộc sống, Thiên Chúa cũng cho chúng ta
được “thấy và chạm đến” những quyền năng phép lạ, những hồng ân bất ngờ, là để
chúng ta thêm niềm tin tưởng nơi người.
Đứng trước ân ban của Đức Giêsu
cho Tôma được “thấy và chạm đến” những quyền năng phép lạ, những hồng ân bất ngờ,
là để chúng ta thêm niềm tin tưởng nơi Người.
Đứng trước ân ban của Đức Giêsu
cho Tôma được “thấy và chạm đến” Người, thì ông đã đáp lại bằng một cử chỉ tuyệt
vời, là sấp mình xuống thưa:
“Lạy Chúa con, lạy Thiên Chúa của
con! ” (Ga 20,28). Lời tuyên xưng của Tôma quả là rõ ràng, trong suốt như pha lê.
Đó là niềm tin của chúng ta. Niềm tin mãnh liệt vào Đức Giêsu đã chết và đã sống
lại. Người là Chúa và là Thiên Chúa thật. Chính nhờ Tôma mà niềm tin của chúng
ta được chúc phúc: “Phúc thay những ai không thấy mà tin!” (Ga 20,39).
***
Lạy Chúa, Đức tin là một ân huệ
Chúa ban, chúng con xin cảm tạ Chúa. Xin thêm Đức tin cho chúng con, để dù trải
qua bao thăng trầm của cuộc sống, chúng con vẫn vững một niềm tin vào Thiên Chúa
và con người. Amen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét